1 ki niem cap 2 iu dau < hoi l chut> Tue Aug 03, 2010 2:18 pm
tanduy94
thành viên cấp 3
Câu chuyện là sự góp nhặt kỉ niệm của suốt 4 năm cấp II, và k fải chỉ của riêng một người. Ngôn ngữ trong truyện có đôy fần k trong sáng lắm nhưng là những thứ rất thật, k thể chối bỏ đc. Rất mong đc thông cảm!!!
Gửi những kỉ niệm của cấp 2 yêu dấu
Đừng quên nhau nhé!!!
- Con không học, bố vô lí bỏ xừ đi được!
Minh nhắng lên, rồi ngoắc một cái lườm đầy bướng bỉnh nhìn bố nó trước khi vùng vằng bỏ ra ngoài, không quên nhắc lại một lần nữa:
- Con không học đâu!
Ừ thì không học. Ông Kiên cũng nghĩ như thế khi thấy thái độ quả quyết của con gái mình. Ông chép miệng đi ra khỏi phòng Minh, rồi dường như sợ nó sẽ đập phá cái gì ở dưới nhà, ông giả bộ hỏi:
- Làm gì đấy?
- Đi vệ sinh! – Nó nói như hét vào mặt bố nó, dù nó ở tầg một còn bố nó tận tầng hai.
Ông Kiên chỉ còn biết lắc đầu nguầy nguậy. Ông bất lực với con bé này. Từ hồi mẹ nó nhập viện, nó trở nên cáu gắt và khó chịu. Mà đág ra những hành vi đấy phải là của ông mới đúng. Nhưng không sao cả, miễn có thể nhịn được thì ông vẫn cố nhịn. Người nhớn là không chấp trẻ kon, nên ông không bao giờ nặng lời với nó.
Còn cái Minh, nó thì trời đánh rồi. Chưa bao giờ nó nghĩ được cho bố nó. Trong đầu nó thì nó là number one, còn bố nó chỉ là two, three, hay five, six gì đó nó không cần biết. Nó không phục tất cả những gì bố nó bắt nó phải làm theo. Nhất là ngày hôm nay… Nó biết nó có lỗi khi điểm văn học kì tụt quá thấp so với mức bình thường, nhưng nếu chỉ vì thế mà bố nó bắt nó phải học thêm nhà bà chủ nhiệm thì never. Nó không cần cái trò thực dụng ấy. Nó đâu có ngu, chỉ tại… bà ấy trù nó. Nghĩ đến thế, sống mũi nó lại cay xè một cái, nó muốn khóc quá mà không sao khóc được. Nó tự thấy mình chả làm gì sai cả, chỉ tại nó quá dân chủ nên bà ấy ghét nó. KHÔNG CÔNG BẰNG! Trường học hiện lên trong mắt nó là một cái cân mà ở đó nó bơ vơ trên cái đĩa ở vị trí cao nhất, còn bà chủ nhiệm và mọi người đều đag chễm chệ dành lấy phần thắng ở đĩa cân bên kia. Đi học là một chuỗi những phiền phức ập cả lên đầu, về nhà là sự lạnh nhạt của một ông bố chỉ biết cắm đầu vào làm ăn. Người duy nhất hiểu nó thì đang phải thở ôxi và duỗi thẳng người trên giường bệnh.
-- Mẹ ơi!
Minh thốt lên một cái, và rất nhẹ, nó ngồi xuống góc phòng tắm. Hai tay nó buông thõng, thờ thẫn không chút sức lực. Nó nhớ mẹ nó lắm. Những lúc như thế này nó chỉ có thể đóng cửa phòng tắm và xả nước thật to để bơ đi cái cuộc sống đang nén chặt nó lại. Nhưng dù có thế nào, nó cũng sẽ không chấp nhận một phần thua thuộc về nó. Nó đủ mạnh mẽ để vượt qua và đủ nghị lực để đẩy cái cân kia về vị trí cân bằng, thậm chí là hơn thế. Bởi vì một người như nó sẽ không bao giờ yếu đuối cả, hoặc có yếu đuối cũng không bao giờ để lộ ra, hoặc lỡ có lộ ra cũng không bao giờ thừa nhận hết. Đơn giản nó là Minh, mà Minh thì đương nhiên phải cứng rắn.
* *
*
Sáng thứ hai đến trường, nó ngoe nguẩy với cái cặp chéo, mà đáng ra trường nó cấm đeo thứ nhí nhố đó đến trường. Nó cảm thấy nó đeo cặp chéo đẹp hơn ba lô, với lại cặp nào mà chả là cặp, nên nó bất chấp cái đội cờ đỏ loắt choắt lớp 7 mà băng qua cổng trường. Xong!! Như thường lệ - không ai nói gì nó cả. Nhưng đi qua chưa đầy mười bước thì mọi chuyện lại không đơn giản như nó nghĩ. Thằng nhãi con bà lao công không để ai sống yên bao giờ ( rất là giống tính con mẹ nó), và dĩ nhiên, nó dẩu cái mồm dẻo quẹo lên hớt lẻo:
- Thầy ơi chị kia đeo cặp chéo kìa !
Đéo gì! Thằg ranh con. Mới non choẹt lớp 2, lớp 3 mà dám đứng cổng mách bố mày- Minh lầm bà lầm bầm tiến về phía ông thầy thể dục – kiêm trưởng ban nề nếp – đang vênh mặt lên ngoắc nó.
-- Cặp cô đâu ? ( Bắt đầu dọa )
-- Đây ạ! ( Cứ dọa đi )
- TÔI HỎI BA LÔ CÔ ĐÂU ? ( Tức rồi đấy )
-- Giặt rồi, thầy không cần phải quát lên như thế ( Cứ tức đi )
Thấy không bật được con bé gần như cá biệt này, ông thầy đập 1 cái xuống bàn, rồi xa xả cái điệu quen thuộc như tát nước bọt vào mặt người ta:
- Cô đang nói chuyện với ai đây. Có lòng tự trọng không đây? Ô hay thần kinh à? Đưa cặp cô cho tôi!
Minh vẫn câng câng như mọi lần nó nghe cái điệp khúc ấy. Nhanh chóng và gọn nhẹ, nó lấy ra khỏi cặp chồng sách vở rồi vứt cái cặp lên bàn phòng bảo vệ. Dún dẩy từng bước về lớp, cái mặt nó vênh lên như chưa nhìn thấy mặt trời bao giờ. Nhưng không ai biết rằng, trước khi bước vào lớp nó có thở haizzzzzzzzz… một cái : “ Một ngày xui xẻo”
Quá là xui xẻo ! Nó giật mình khi thấy bà chủ nhiệm đã đứng đó từ trước và chỉ chầu chực nó bước vào là lao ra cắn xé nó.
-Cặp sách của cô đâu?
- Bị thu rồi ạ.
Bà giáo cười khỉnh…
- Ôy dào, cũng chả trách cô được, ở nhà cô bây giờ cũng có ai thèm đóai hoài đến cô đâu.
Minh sững một cái, nó từ từ ngẩng đầu lên nhìn bà chủ nhiệm.
-Còn sai à? Con hư quá không chịu được mẹ cô mới sung máu lên mà nhập viện nọ kia. Bố thì vốn đã chả quan tâm gì, biết đâu thấy mẹ cô như thế ông ấy chả chán nản mà làm cái gì mập mờ bên ngoài nữa là…
-CÔ IM ĐI ! – Minh hét lên, mắt nó đỏ au, rơm rớm nhìn bà giáo như thể một đứa bé vừa bị giật mất cái gì đó từ tay mình, mà với nó lúc này thì đó là danh dự.
-Áy dà! Quát với ai? Cáu với ai? Con hư tại mẹ, có loại con như cô mẹ cô có chết cũng là phải thôi.
Im lặng… Cả lớp nín thing sau câu nói quá quắt của bà chủ nhiệm. Không ai nghe là thấy lọt tai, nhưng cũng không ai dám nói năng gì.
Minh đã không thể làm được cái điều nó đã hứa với mẹ trước khi vào viện, đó là nó sẽ không khóc. Nó đã cố chịu đựng trước bao cái hạch sách của chủ nhiệm, nhưng lần này thì không thể kìm nữa rồi. Nó cắn chặt đôi môi mỏng của mình, nước mắt cứ giàn ra, hai con mắt cay xè vì ức chế. Nó biết nó không phải nguyên nhân cho cơn đau tim của mẹ, cũng thừa kính yêu để nổi giận khi nghe những lời xúc phạm bố nó. Bây giờ thì nó mặc kệ cái mà người ta vẫn gọi là tôn sư trọng đạo, nó hét lên và nổ tung:
-Thì đã làm sao? Mẹ tôi có chết cũng là người tốt chết uổng, cái loại bà á, còn trơ cái mặt dày ra mà sống dài dài.
Rồi cả chồng sách vở bị quăng mạnh xuống chân bà giáo. Minh gào kịp hai tiếng “MẤT DẠY” rồi quay lưng chạy vụt ra ngoài cổng trường. Bà chủ nhiệm chỉ còn biết trố mắt ra nhìn nó chạy đi. Cả cuộc đời bà chưa bao giờ bị học sinh chửi vào mặt như thế. Nhục nhã và tức giận, nhưng bà ấy không đuổi theo Minh. Bà ấy đủ thâm để thấy rằng tội của nó sẽ nặng hơn nếu cả buổi học này nó trốn. Và như không có chuyện gì, bà ta bình thản:
-Trật tự đi. Chúng ta vào bài mới.
Mấy đứa trong lớp vừa ngán ngẩm lấy sách vở, vừa nhìn ra cổng lo lắng cho Minh. Trước khi đổi chủ nhiệm, nó chưa bao giờ láo như thế. Một học sinh gương mẫu trong top đi đầu toàn trường giờ trở thành đứa cá biệt trong mắt các thầy cô. Có lẽ một phần vì gia đình, một phần vì con mụ quá quắt này.
Còn về phần Minh. Nó chạy hộc tốc ra khỏi trường, cũng may cổng phụ lúc đó không đóng. Nước mắt nước mũi vẫn tràn ra, mặt nó nhem nhuốc nom tội nghiệp. Nó dồn hết ức chế vào hai bàn chân và ra sức giẫm đạp lên những nền gạch vỡ quanh đấy. Nó chỉ mong sao bà chủ nhiệm là con chó hoang đang đứng trước mặt nó để nó có thể bắn “ ĐOÀNG!” một phát một nhát. Ôy lạy chúa. Nó khinh, nó hận, nó thù con mụ ấy. Không bao giờ nó muốn nhìn thấy cái trường này nữa – nó nghĩ thế - và nó chạy vụt ra khỏi cái ngõ quỷ quái, bắt một cái xe ôm trước khi bị ai đó trong trường bắt lại.
Vào cái lúc này nó không biết phải đi đâu. Nó không thể về nhá để - nếu như gặp bố - nó lại nghe bố nó hỏi mấy câu ngớ ngẩn. Nó cũng không thể sang nhà ai chơi, vì chẳng có ai ở nhà vào sáng thứ hai (trừ bố nó) để chơi với nó. Nó lại càng không muốn phải lang thang ngòai đường cho người ta tò mò nhìn vào cái mặt đẫm nước mắt của mình. Cuối cùng, nó quyết định rẽ vào một quán net lạ, một nơi khá xa mà có lẽ con đường này nó chỉ từng đi qua chưa đến hai lần.
Ngán ngẩm mở cái cửa tối màu đi vào, nó giật mình khi trong quán thậm chí không có đến một đứa con gái. Thôi rồi, đi vào thì hơi ngại mà đi ra thì cũng chả mát mặt tí nào. Đằng nào thì mặt nó – theo nó thấy – cũng đủ dày rồi, không lí gì lại phải ngại cái đám này. Nó mạnh dạn bước vào và yên vị trước một máy ở cuối dãy dưới bao nhiêu con mắt tò mò dõi theo. Nó mặc kệ, không có gì phải sợ.
Nó bật nick và thở dài với cái list chả có gì thú vị. Quay sang bên phải, nó liếc kịp cái nick của tên con trai ngồi cạnh – hơi bất thường khi hắn là người duy nhất từ nãy đến giờ chưa hề quay ra nhìn nó. Nó lẳng lặng pm:
-Đồ điên!
Mạng tốt , và chưa đấy 2s sau khi enter, tên con trai nhận được dòng tin. Hắn ngớ người và dí mặt vào tin nhắn online khá lạ lùng của một cái nick cũng rất lạ lùng. Dường như không muốn bị quấy rầy khi đang cày võ lâm, hắn… để đấy.
-Này! Khinh nhau à? BUZZ !
Một cái “?” lạnh tanh đáp lại, Minh vẫn kiên trì:
-Đồ điên! Tất cả đều điên! Mọi thứ đều điên!
-09xx xxx xxx.
-Hả?
-Cứ gọi vào đó nếu cần. Nhiều lúc tớ cũng thấy mọi thứ điên như thế, hai đứa mình suy nghĩ có vẻ giống nhau.
Hắn mỉm cười với cái màn hình khiến Minh há hốc mồm ngạc nhiên. Minh rút máy ra, lưu lại dãy số và… nháy.
-Dậy đi thôy mau dậy anh ơi, mau đánh răng khi có ông mặt trời…
Quả nhạc chuông không-chịu-lớn vang lên từ máy “kẻ niềm nở”. Hắn cuống cuồng lấy máy ra và hững xuống một cái khi nhận ra mìh vừa bị nháy một cú ngọan mục : 0s. Minh quay ra, nhoẻn miệng cười với hắn một cái. Và sau mấy cái quay đầu lia lịa ( từ màn hình đến mặt Minh, từ mặt Minh đến cái màn hình ) hắn nhận ra đứa vừa chơi sỏ mình.
-Rút lại số được không? – Hắn cười nịnh.
-Được, nếu tớ mất sim này.
Mặt hắn xị xuống, thay đổi thái độ như chong chóng, hắn quay vào tiếp với trò võ lâm.
Minh cũng không nói gì.
Sau tầm 5 phút, hắn pm vào nick Minh:
-Thôy được, nhưng chỉ nhắn tin thôi đấy. Tớ không chơi nháy.
-^^ Ok!
Có cái gì đó hứng thú nhen nhen trong đầu Minh. Gần như đỡ hơn một chút về tâm trạng, nó vừa phát hiện ra một người thú vị. Nhưng đã nói là nó không bao giờ vui được lâu – di động nó rung, bố nó gọi.
- Dạ? – Nó nghe máy một cách miễn cưỡng.
- Đi về ngay, bố có việc muốn nói với con.
Minh thần mặt, có lẽ bố nó đã nhận được điện thoại từ chủ nhiệm. Nó nói nhỏ trước khi tắt máy:
-Vâng!
Minh tắt nick, nó đứg dậy trả máy.
-Ghi vào máy tao!
Tên lạ mặt nói to với chủ quán, trong khi mắt hắn vẫn không rời khỏi màn hình. Minh kênh kiệu:
-Không cần phải thế đâu, khinh nhau quá.
-Đâu có. Tùy !
Hắn quay ra cười:
-Nhớ nhắn tin nhé.
Rồi lại quay vào nhanh như cái trò thay đổi thái độ của hắn. Minh cười. Có vẻ như từ nãy đến giờ nó cười khá nhiều, và không hề gượng gạo…
[tobe continue...]
Gửi những kỉ niệm của cấp 2 yêu dấu
Đừng quên nhau nhé!!!
- Con không học, bố vô lí bỏ xừ đi được!
Minh nhắng lên, rồi ngoắc một cái lườm đầy bướng bỉnh nhìn bố nó trước khi vùng vằng bỏ ra ngoài, không quên nhắc lại một lần nữa:
- Con không học đâu!
Ừ thì không học. Ông Kiên cũng nghĩ như thế khi thấy thái độ quả quyết của con gái mình. Ông chép miệng đi ra khỏi phòng Minh, rồi dường như sợ nó sẽ đập phá cái gì ở dưới nhà, ông giả bộ hỏi:
- Làm gì đấy?
- Đi vệ sinh! – Nó nói như hét vào mặt bố nó, dù nó ở tầg một còn bố nó tận tầng hai.
Ông Kiên chỉ còn biết lắc đầu nguầy nguậy. Ông bất lực với con bé này. Từ hồi mẹ nó nhập viện, nó trở nên cáu gắt và khó chịu. Mà đág ra những hành vi đấy phải là của ông mới đúng. Nhưng không sao cả, miễn có thể nhịn được thì ông vẫn cố nhịn. Người nhớn là không chấp trẻ kon, nên ông không bao giờ nặng lời với nó.
Còn cái Minh, nó thì trời đánh rồi. Chưa bao giờ nó nghĩ được cho bố nó. Trong đầu nó thì nó là number one, còn bố nó chỉ là two, three, hay five, six gì đó nó không cần biết. Nó không phục tất cả những gì bố nó bắt nó phải làm theo. Nhất là ngày hôm nay… Nó biết nó có lỗi khi điểm văn học kì tụt quá thấp so với mức bình thường, nhưng nếu chỉ vì thế mà bố nó bắt nó phải học thêm nhà bà chủ nhiệm thì never. Nó không cần cái trò thực dụng ấy. Nó đâu có ngu, chỉ tại… bà ấy trù nó. Nghĩ đến thế, sống mũi nó lại cay xè một cái, nó muốn khóc quá mà không sao khóc được. Nó tự thấy mình chả làm gì sai cả, chỉ tại nó quá dân chủ nên bà ấy ghét nó. KHÔNG CÔNG BẰNG! Trường học hiện lên trong mắt nó là một cái cân mà ở đó nó bơ vơ trên cái đĩa ở vị trí cao nhất, còn bà chủ nhiệm và mọi người đều đag chễm chệ dành lấy phần thắng ở đĩa cân bên kia. Đi học là một chuỗi những phiền phức ập cả lên đầu, về nhà là sự lạnh nhạt của một ông bố chỉ biết cắm đầu vào làm ăn. Người duy nhất hiểu nó thì đang phải thở ôxi và duỗi thẳng người trên giường bệnh.
-- Mẹ ơi!
Minh thốt lên một cái, và rất nhẹ, nó ngồi xuống góc phòng tắm. Hai tay nó buông thõng, thờ thẫn không chút sức lực. Nó nhớ mẹ nó lắm. Những lúc như thế này nó chỉ có thể đóng cửa phòng tắm và xả nước thật to để bơ đi cái cuộc sống đang nén chặt nó lại. Nhưng dù có thế nào, nó cũng sẽ không chấp nhận một phần thua thuộc về nó. Nó đủ mạnh mẽ để vượt qua và đủ nghị lực để đẩy cái cân kia về vị trí cân bằng, thậm chí là hơn thế. Bởi vì một người như nó sẽ không bao giờ yếu đuối cả, hoặc có yếu đuối cũng không bao giờ để lộ ra, hoặc lỡ có lộ ra cũng không bao giờ thừa nhận hết. Đơn giản nó là Minh, mà Minh thì đương nhiên phải cứng rắn.
* *
*
Sáng thứ hai đến trường, nó ngoe nguẩy với cái cặp chéo, mà đáng ra trường nó cấm đeo thứ nhí nhố đó đến trường. Nó cảm thấy nó đeo cặp chéo đẹp hơn ba lô, với lại cặp nào mà chả là cặp, nên nó bất chấp cái đội cờ đỏ loắt choắt lớp 7 mà băng qua cổng trường. Xong!! Như thường lệ - không ai nói gì nó cả. Nhưng đi qua chưa đầy mười bước thì mọi chuyện lại không đơn giản như nó nghĩ. Thằng nhãi con bà lao công không để ai sống yên bao giờ ( rất là giống tính con mẹ nó), và dĩ nhiên, nó dẩu cái mồm dẻo quẹo lên hớt lẻo:
- Thầy ơi chị kia đeo cặp chéo kìa !
Đéo gì! Thằg ranh con. Mới non choẹt lớp 2, lớp 3 mà dám đứng cổng mách bố mày- Minh lầm bà lầm bầm tiến về phía ông thầy thể dục – kiêm trưởng ban nề nếp – đang vênh mặt lên ngoắc nó.
-- Cặp cô đâu ? ( Bắt đầu dọa )
-- Đây ạ! ( Cứ dọa đi )
- TÔI HỎI BA LÔ CÔ ĐÂU ? ( Tức rồi đấy )
-- Giặt rồi, thầy không cần phải quát lên như thế ( Cứ tức đi )
Thấy không bật được con bé gần như cá biệt này, ông thầy đập 1 cái xuống bàn, rồi xa xả cái điệu quen thuộc như tát nước bọt vào mặt người ta:
- Cô đang nói chuyện với ai đây. Có lòng tự trọng không đây? Ô hay thần kinh à? Đưa cặp cô cho tôi!
Minh vẫn câng câng như mọi lần nó nghe cái điệp khúc ấy. Nhanh chóng và gọn nhẹ, nó lấy ra khỏi cặp chồng sách vở rồi vứt cái cặp lên bàn phòng bảo vệ. Dún dẩy từng bước về lớp, cái mặt nó vênh lên như chưa nhìn thấy mặt trời bao giờ. Nhưng không ai biết rằng, trước khi bước vào lớp nó có thở haizzzzzzzzz… một cái : “ Một ngày xui xẻo”
Quá là xui xẻo ! Nó giật mình khi thấy bà chủ nhiệm đã đứng đó từ trước và chỉ chầu chực nó bước vào là lao ra cắn xé nó.
-Cặp sách của cô đâu?
- Bị thu rồi ạ.
Bà giáo cười khỉnh…
- Ôy dào, cũng chả trách cô được, ở nhà cô bây giờ cũng có ai thèm đóai hoài đến cô đâu.
Minh sững một cái, nó từ từ ngẩng đầu lên nhìn bà chủ nhiệm.
-Còn sai à? Con hư quá không chịu được mẹ cô mới sung máu lên mà nhập viện nọ kia. Bố thì vốn đã chả quan tâm gì, biết đâu thấy mẹ cô như thế ông ấy chả chán nản mà làm cái gì mập mờ bên ngoài nữa là…
-CÔ IM ĐI ! – Minh hét lên, mắt nó đỏ au, rơm rớm nhìn bà giáo như thể một đứa bé vừa bị giật mất cái gì đó từ tay mình, mà với nó lúc này thì đó là danh dự.
-Áy dà! Quát với ai? Cáu với ai? Con hư tại mẹ, có loại con như cô mẹ cô có chết cũng là phải thôi.
Im lặng… Cả lớp nín thing sau câu nói quá quắt của bà chủ nhiệm. Không ai nghe là thấy lọt tai, nhưng cũng không ai dám nói năng gì.
Minh đã không thể làm được cái điều nó đã hứa với mẹ trước khi vào viện, đó là nó sẽ không khóc. Nó đã cố chịu đựng trước bao cái hạch sách của chủ nhiệm, nhưng lần này thì không thể kìm nữa rồi. Nó cắn chặt đôi môi mỏng của mình, nước mắt cứ giàn ra, hai con mắt cay xè vì ức chế. Nó biết nó không phải nguyên nhân cho cơn đau tim của mẹ, cũng thừa kính yêu để nổi giận khi nghe những lời xúc phạm bố nó. Bây giờ thì nó mặc kệ cái mà người ta vẫn gọi là tôn sư trọng đạo, nó hét lên và nổ tung:
-Thì đã làm sao? Mẹ tôi có chết cũng là người tốt chết uổng, cái loại bà á, còn trơ cái mặt dày ra mà sống dài dài.
Rồi cả chồng sách vở bị quăng mạnh xuống chân bà giáo. Minh gào kịp hai tiếng “MẤT DẠY” rồi quay lưng chạy vụt ra ngoài cổng trường. Bà chủ nhiệm chỉ còn biết trố mắt ra nhìn nó chạy đi. Cả cuộc đời bà chưa bao giờ bị học sinh chửi vào mặt như thế. Nhục nhã và tức giận, nhưng bà ấy không đuổi theo Minh. Bà ấy đủ thâm để thấy rằng tội của nó sẽ nặng hơn nếu cả buổi học này nó trốn. Và như không có chuyện gì, bà ta bình thản:
-Trật tự đi. Chúng ta vào bài mới.
Mấy đứa trong lớp vừa ngán ngẩm lấy sách vở, vừa nhìn ra cổng lo lắng cho Minh. Trước khi đổi chủ nhiệm, nó chưa bao giờ láo như thế. Một học sinh gương mẫu trong top đi đầu toàn trường giờ trở thành đứa cá biệt trong mắt các thầy cô. Có lẽ một phần vì gia đình, một phần vì con mụ quá quắt này.
Còn về phần Minh. Nó chạy hộc tốc ra khỏi trường, cũng may cổng phụ lúc đó không đóng. Nước mắt nước mũi vẫn tràn ra, mặt nó nhem nhuốc nom tội nghiệp. Nó dồn hết ức chế vào hai bàn chân và ra sức giẫm đạp lên những nền gạch vỡ quanh đấy. Nó chỉ mong sao bà chủ nhiệm là con chó hoang đang đứng trước mặt nó để nó có thể bắn “ ĐOÀNG!” một phát một nhát. Ôy lạy chúa. Nó khinh, nó hận, nó thù con mụ ấy. Không bao giờ nó muốn nhìn thấy cái trường này nữa – nó nghĩ thế - và nó chạy vụt ra khỏi cái ngõ quỷ quái, bắt một cái xe ôm trước khi bị ai đó trong trường bắt lại.
Vào cái lúc này nó không biết phải đi đâu. Nó không thể về nhá để - nếu như gặp bố - nó lại nghe bố nó hỏi mấy câu ngớ ngẩn. Nó cũng không thể sang nhà ai chơi, vì chẳng có ai ở nhà vào sáng thứ hai (trừ bố nó) để chơi với nó. Nó lại càng không muốn phải lang thang ngòai đường cho người ta tò mò nhìn vào cái mặt đẫm nước mắt của mình. Cuối cùng, nó quyết định rẽ vào một quán net lạ, một nơi khá xa mà có lẽ con đường này nó chỉ từng đi qua chưa đến hai lần.
Ngán ngẩm mở cái cửa tối màu đi vào, nó giật mình khi trong quán thậm chí không có đến một đứa con gái. Thôi rồi, đi vào thì hơi ngại mà đi ra thì cũng chả mát mặt tí nào. Đằng nào thì mặt nó – theo nó thấy – cũng đủ dày rồi, không lí gì lại phải ngại cái đám này. Nó mạnh dạn bước vào và yên vị trước một máy ở cuối dãy dưới bao nhiêu con mắt tò mò dõi theo. Nó mặc kệ, không có gì phải sợ.
Nó bật nick và thở dài với cái list chả có gì thú vị. Quay sang bên phải, nó liếc kịp cái nick của tên con trai ngồi cạnh – hơi bất thường khi hắn là người duy nhất từ nãy đến giờ chưa hề quay ra nhìn nó. Nó lẳng lặng pm:
-Đồ điên!
Mạng tốt , và chưa đấy 2s sau khi enter, tên con trai nhận được dòng tin. Hắn ngớ người và dí mặt vào tin nhắn online khá lạ lùng của một cái nick cũng rất lạ lùng. Dường như không muốn bị quấy rầy khi đang cày võ lâm, hắn… để đấy.
-Này! Khinh nhau à? BUZZ !
Một cái “?” lạnh tanh đáp lại, Minh vẫn kiên trì:
-Đồ điên! Tất cả đều điên! Mọi thứ đều điên!
-09xx xxx xxx.
-Hả?
-Cứ gọi vào đó nếu cần. Nhiều lúc tớ cũng thấy mọi thứ điên như thế, hai đứa mình suy nghĩ có vẻ giống nhau.
Hắn mỉm cười với cái màn hình khiến Minh há hốc mồm ngạc nhiên. Minh rút máy ra, lưu lại dãy số và… nháy.
-Dậy đi thôy mau dậy anh ơi, mau đánh răng khi có ông mặt trời…
Quả nhạc chuông không-chịu-lớn vang lên từ máy “kẻ niềm nở”. Hắn cuống cuồng lấy máy ra và hững xuống một cái khi nhận ra mìh vừa bị nháy một cú ngọan mục : 0s. Minh quay ra, nhoẻn miệng cười với hắn một cái. Và sau mấy cái quay đầu lia lịa ( từ màn hình đến mặt Minh, từ mặt Minh đến cái màn hình ) hắn nhận ra đứa vừa chơi sỏ mình.
-Rút lại số được không? – Hắn cười nịnh.
-Được, nếu tớ mất sim này.
Mặt hắn xị xuống, thay đổi thái độ như chong chóng, hắn quay vào tiếp với trò võ lâm.
Minh cũng không nói gì.
Sau tầm 5 phút, hắn pm vào nick Minh:
-Thôy được, nhưng chỉ nhắn tin thôi đấy. Tớ không chơi nháy.
-^^ Ok!
Có cái gì đó hứng thú nhen nhen trong đầu Minh. Gần như đỡ hơn một chút về tâm trạng, nó vừa phát hiện ra một người thú vị. Nhưng đã nói là nó không bao giờ vui được lâu – di động nó rung, bố nó gọi.
- Dạ? – Nó nghe máy một cách miễn cưỡng.
- Đi về ngay, bố có việc muốn nói với con.
Minh thần mặt, có lẽ bố nó đã nhận được điện thoại từ chủ nhiệm. Nó nói nhỏ trước khi tắt máy:
-Vâng!
Minh tắt nick, nó đứg dậy trả máy.
-Ghi vào máy tao!
Tên lạ mặt nói to với chủ quán, trong khi mắt hắn vẫn không rời khỏi màn hình. Minh kênh kiệu:
-Không cần phải thế đâu, khinh nhau quá.
-Đâu có. Tùy !
Hắn quay ra cười:
-Nhớ nhắn tin nhé.
Rồi lại quay vào nhanh như cái trò thay đổi thái độ của hắn. Minh cười. Có vẻ như từ nãy đến giờ nó cười khá nhiều, và không hề gượng gạo…
[tobe continue...]